Đả Hổ Diệt RuồiKỳ Án Nước Ngoài

Tập Cận Bình: Đả Hổ Diệt Ruồi – Thanh Trừng Hay Báo Thù?

Từ thân thế bị vùi dập đến quyền lực tối thượng, Tập Cận Bình đã biến chính trường Trung Quốc thành chiến địa giang hồ đẫm máu. Chiến dịch “Đả hổ diệt ruồi” là cuộc chiến chống tham nhũng hay màn thanh trừng tàn khốc? Những kẻ từng đối đầu gia tộc họ Tập lần lượt bị hạ bệ – công lý hay báo thù? Hãy cùng Luật An Khang bóc tách những bí ẩn đằng sau cuộc thanh trừng chính trị lớn nhất Trung Quốc hiện đại.

Biến Cố Gia Tộc: Khi Đại Tộc Thành Kẻ Thù

Năm 1962, Tập Trọng Huân, cha của Tập Cận Bình, một công thần khai quốc của Đảng Cộng sản Trung Quốc, rơi vào bi kịch chính trị. Dù từng có nhiều công lao, ông vẫn không thoát khỏi vòng xoáy đấu đá quyền lực.

Khi đường lối chính trị của ông không còn phù hợp với phe cánh của Mao Trạch Đông, ông lập tức bị gạt bỏ. Từng được trọng vọng như một đại thần trung thành, nay ông bị giam cầm, bị xem là “phần tử nguy hiểm” chỉ vì tư tưởng cải cách.

Ông Tập Trọng Huân và vợ – bà Tề Tâm.

Giống như những nhân vật trung nghĩa trong tiểu thuyết kiếm hiệp, từng tận trung nhưng lại bị phản bội, Tập Trọng Huân bị chính đồng chí của mình đẩy vào ngõ cụt. Nhưng bi kịch lớn nhất không chỉ là sự thất sủng của ông, mà còn là cái giá mà cả gia đình phải gánh chịu – sự cô lập, khổ sai và một tương lai bất định.

Mao Trạch Đông Và Nước Cờ Chính Trị Hoàn Hảo

Trong chính trị, không có gì là ngẫu nhiên. Mao Trạch Đông – “minh chủ” của chính trường Trung Quốc khi đó – không trực tiếp ra tay hạ bệ Tập Trọng Huân, mà để Lâm Bưu và Giang Thanh thực hiện kế hoạch loại bỏ những kẻ có tư tưởng cải cách.

Mao Trạch Đông, Lâm Bưu và Giang Thanh sau buổi diễn kịch

Giống như Nhạc Bất Quần trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, ông Mao che giấu ý đồ thực sự dưới vỏ bọc chính trị, từng bước loại bỏ những người không còn hữu dụng. Ông không cần ra mặt, nhưng mọi nước đi đều dẫn đến kết cục đã định.

Tuy nhiên, trong giang hồ, một cao thủ bị hạ bệ chưa chắc đã là dấu chấm hết. Hậu nhân của họ có thể quay lại, tạo nên một cục diện mới – và chính trường Trung Quốc đã chứng kiến điều đó.

Tập Cận Bình – Dương Quá Của Chính Trường

Giống như Dương Quá trong Thần Điêu Đại Hiệp, Tập Cận Bình từ nhỏ đã mang danh “con của kẻ phản bội” và phải gánh chịu số phận cay nghiệt.

Chủ tịch Tập Cận Bình

Từng được nuôi dạy như một thái tử, ông sinh ra để kế thừa vinh quang của cha. Nhưng khi biến cố ập đến, ông trở thành cái gai trong mắt tất cả. Bạn bè xa lánh, xã hội ruồng bỏ, ngay cả gia đình cũng không ai dám bảo vệ. Mẹ ông, bà Tề Tâm, bị ép phải đấu tố chính chồng mình để giữ mạng sống. Đau đớn hơn cả, chị gái ông, Tập Hòa Bình, đã tự sát vì không chịu nổi áp lực chính trị – một bi kịch như A Chu trong Thiên Long Bát Bộ.

Cậu bé Tập Cận Bình khi đó chứng kiến tất cả: cha bị giam cầm, mẹ phải giả vờ phản bội, chị gái tìm đến cái chết. Đối diện với sự tàn nhẫn của quyền lực, ông có hai lựa chọn: chấp nhận số phận hoặc trở thành kẻ mạnh nhất để bảo vệ gia đình.

Lương Gia Hà – Tôi Luyện Giữa Giang Hồ

Giống như Trương Vô Kỵ bị đày ra băng đảo trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Tập Cận Bình cũng bị đưa đến vùng quê nghèo Lương Gia Hà – một nơi không có lối quay lại vinh quang xưa.

Năm 1969, khi mới 15 tuổi, ông bị gửi đến đây trong phong trào “cải tạo tư tưởng” của Mao Trạch Đông. Đây là giai đoạn “hạ sơn” mà mọi nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Dung phải trải qua trước khi giành lấy thiên hạ.

Căn nhà tại làng Lương Gia Hà mà Tập Cận Bình từng sống.

Từ một thái tử đảng, ông sống như kẻ lạc lối giữa giang hồ – ngủ trong hang đá, chịu rét không chăn, làm việc quần quật như tiểu nhị trong tửu lâu: đào giếng, vác gạo, nuôi gia súc. Như Dương Quá bị đày vào Cổ Mộ, ông chỉ còn chính mình làm bạn.

Nhưng đây cũng là giai đoạn tu luyện. Nếu Trương Vô Kỵ học Cửu Dương Thần Công, thì Tập Cận Bình học được điều gì?

Xem thêm: Độc Tôn Chính Trị: Tập Cận Bình Xóa Sổ Thế Lực Mạnh Nhất Trung Quốc ?

Tập Cận Bình – Bài Học Chính Trị Từ Gian Khổ

Tuổi thơ của Tập Cận Bình giống như một nhân vật bị ruồng bỏ trong thế giới võ hiệp Kim Dung. Nếu Quách Tĩnh lớn lên giữa cái lạnh khắc nghiệt của thảo nguyên Mông Cổ, thì Tập Cận Bình cũng trải qua những năm tháng gian khó ở vùng quê nghèo Thiểm Tây. Từ một “thái tử đảng” được nuông chiều, ông bị đẩy xuống tầng lớp thấp nhất, buộc phải lao động cực nhọc, chịu sự khinh miệt và xa lánh. Nhưng chính ở đó, ông học được những bài học sinh tồn quan trọng nhất.

Giống như Dương Quá từng bị võ lâm coi thường, bị gắn mác “con trai kẻ phản bội”, Tập Cận Bình cũng mang danh “con kẻ thù của Đảng”. Ông không thể dựa vào ai mà phải tự thích nghi. Nếu Dương Quá dùng trí tuệ để trở thành cao thủ, thì Tập Cận Bình học cách kiềm chế cảm xúc, che giấu suy nghĩ và dần giành lấy lòng tin.

Ông Tập Cận Bình đến thăm thôn Lương Gia Hà, xã Văn An Dịch, huyện Diên Xuyên, tỉnh Thiểm Tây

Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký không giỏi võ công nhưng biết cách sinh tồn trong chính trị – biết khi nào cúi đầu, khi nào ra tay. Tập Cận Bình cũng vậy. Ông không vội tranh giành mà âm thầm quan sát, điều chỉnh bản thân theo thời thế.

Từ một thiếu niên bị ruồng bỏ, ông rèn luyện thứ vũ khí nguy hiểm hơn mọi môn võ công: khả năng kiểm soát lòng trung thành. Nếu Trương Vô Kỵ từ cậu bé yếu đuối trở thành giáo chủ Minh Giáo, thì Tập Cận Bình cũng từng bước vươn lên, trở thành người nắm vận mệnh của hơn 1,4 tỷ dân.

Từ Kỹ Sư Hóa Chất Đến Bá Chủ Chính Trường

Trong thế giới võ hiệp Kim Dung, có những cao thủ không chọn con đường võ thuật ngay từ đầu, mà âm thầm dùng trí tuệ và sự nhẫn nhịn để thâu tóm quyền lực. Tập Cận Bình cũng vậy. Không lao vào chính trường như các “thái tử đảng” khác, ông chọn một lối đi vòng đầy bí ẩn – theo học ngành kỹ sư hóa chất tại Đại học Thanh Hoa.

Đại học Thanh Hoa, Trung Quốc.

Năm 1975, khi được nhận vào ngôi trường danh giá bậc nhất Trung Quốc, nhiều người cho rằng con đường chính trị của ông đã khép lại. Nhưng đây là sự tình cờ hay một chiêu “tàng long ngoạ hổ” – giống những cao thủ giang hồ che giấu thực lực, chờ thời cơ xuất thế?

Giống Trương Vô Kỵ bị truy sát rồi ẩn mình trên băng đảo, Tập Cận Bình bước vào môi trường học thuật tưởng như vô hại nhưng lại là nơi rèn giũa ý chí và mối quan hệ. Sau khi tốt nghiệp năm 1979, ông không đi theo con đường khoa học mà bất ngờ được bổ nhiệm vào Văn phòng Quốc vụ viện và Văn phòng Quân ủy Trung ương – một bước ngoặt đầy toan tính.

Dù là giang hồ hay chính trường, kẻ nắm quyền tối cao không bao giờ chỉ dựa vào may mắn. Nhẫn nhịn khi còn yếu thế, ra tay khi thời cơ chín muồi – đó là con đường của Đông Phương Bất Bại. Nhưng Tập Cận Bình là một Trương Vô Kỵ vô tình bị cuốn vào tranh đấu, hay một Vi Tiểu Bảo lươn lẹo, từng bước thao túng cuộc chơi?

Liệu chính trường Trung Quốc có đang chứng kiến một ván cờ vĩ đại được tính toán từ hàng thập kỷ trước?

Bước Chân Chính Trị – Tập Cận Bình Chờ Thời

Dưới bầu trời giang hồ của Kim Dung, không phải ai cũng sinh ra đã là cao thủ, cũng không phải kẻ có gia thế đều có thể xưng bá. Những bậc cao nhân thực sự đều biết ẩn nhẫn, đi từng bước vững chắc trước khi lộ diện. Tập Cận Bình cũng vậy. Những năm đầu bước vào chính trường, ông hành xử như một kẻ “tàng long ngoạ hổ”, lặng lẽ rèn luyện trước khi xuất thế.

Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình phát biểu tại Hội nghị trung ương về công tác đối ngoại ở Bắc Kinh

Năm 1982, ông rời Bắc Kinh, chấp nhận bắt đầu từ vị trí Phó Bí thư Huyện ủy Chính Định, Hà Bắc. Một người xuất thân quyền lực lại chọn con đường vòng từ cấp huyện? Đây không phải lựa chọn ngẫu nhiên. Trương Vô Kỵ từng lưu lạc nơi băng đảo trước khi tung hoành thiên hạ, Dương Quá bị ruồng bỏ rồi mới thành đại cao thủ.

Tập Cận Bình cũng vậy. Ông tránh con đường tắt nhờ thế lực gia tộc, mà âm thầm tạo nền móng, xây dựng hình tượng gần dân, thoát khỏi cái bóng “thái tử đảng”. Từ Hà Bắc, ông chuyển đến Phúc Kiến – vùng đất chiến lược về kinh tế lẫn chính trị. Giống như Trương Vô Kỵ rời băng đảo, Tập Cận Bình bước vào môi trường mới đầy thử thách.

Tại đây, ông lần lượt đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng, từ Phó Thị trưởng Hạ Môn, Bí thư Địa ủy Ninh Đức đến Phó Bí thư Tỉnh ủy Phúc Kiến. Ông không vội vã thể hiện dã tâm, mà tích lũy kinh nghiệm, hiểu rõ cách vận hành bộ máy chính trị, từng bước củng cố vị thế.

Nếu Quách Tĩnh luôn mang chính nghĩa, Nhạc Bất Quần giấu mình sau vỏ bọc quân tử, thì Tập Cận Bình lại kết hợp cả hai. Ông kiên nhẫn quan sát, kiểm soát thời cuộc và chờ thời cơ thích hợp. Suốt gần hai thập kỷ ở Phúc Kiến, ông không ngừng học hỏi – như Trương Vô Kỵ tiếp thu võ học từ Thái Cực Quyền và Càn Khôn Đại Na Di.

Tập Cận Bình và vợ ông – Bành Lệ Viện tại Phúc Kiến năm 1989

Trong ván cờ chính trị, những nước đi đầu tiên quyết định thắng bại. Tập Cận Bình giống như một kiếm khách chưa rút kiếm, nhưng khi xuất chiêu, ắt sẽ là đòn chí mạng.

Xem thêm: TÀI PHIỆT BẬC NHẤT Trung Quốc cũng chỉ là CON KIẾN trong tay Tập Cận Bình?

Chiết Giang & Thượng Hải – Bước Nhảy Vọt Quyền Lực

Trong thế giới võ hiệp Kim Dung, một cao thủ không chỉ cần võ công mà còn phải biết thu phục lòng người và từng bước thâu tóm quyền lực. Tập Cận Bình cũng vậy. Ông tận dụng Chiết Giang và Thượng Hải như những “bí kíp võ công” giúp nâng tầm danh vọng, mở đường cho tham vọng lớn hơn.

Năm 2002, Tập Cận Bình được bổ nhiệm làm Bí thư Tỉnh ủy Chiết Giang – vùng đất giàu có nhưng đầy biến động, chẳng khác nào Minh Giáo trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Như Trương Vô Kỵ, ông không vội hành động mà từng bước ổn định kinh tế, thu phục lòng dân, tạo dựng uy tín. Thành công này khiến trung ương chú ý, giúp ông bước ra khỏi bóng tối.

Năm 2007, ông được điều đến Thượng Hải trung tâm kinh tế đầy rẫy âm mưu, chẳng khác nào chiến trường Tương Dương trong Thần Điêu Đại Hiệp. Nếu Chiết Giang là nơi rèn luyện, thì Thượng Hải là bài kiểm tra thực sự. Nhưng thay vì bị cuốn vào đấu đá, ông chọn xây dựng minh bạch, cải cách hành chính, nhanh chóng khẳng định năng lực.

Chiết Giang và Thượng Hải không chỉ là hai điểm đến quyền lực, mà còn là đấu trường tôi luyện Tập Cận Bình. Như một đại cao thủ lĩnh hội nhiều môn võ, ông không chỉ giỏi kinh tế mà còn tinh thông nghệ thuật sinh tồn nơi chính trường. Và khi thời cơ chín muồi, ông sẵn sàng bước vào trận chiến lớn nhất – giành lấy vị trí chí tôn.

Bước Ngoặt Quyết Định – Chinh Phục Chính Trường

Hành trình quyền lực của một cao thủ chính trị không chỉ dựa vào thực lực, mà còn đòi hỏi sự kiên nhẫn, mưu lược và thời điểm thích hợp để ra tay. Giống như các nhân vật võ hiệp Kim Dung, Tập Cận Bình không ồ ạt lao vào cuộc chiến mà từng bước ẩn mình, chờ đợi cơ hội để giành lấy vị trí tối cao.

Năm 2007, tại Đại hội Đảng lần thứ 17, ông bất ngờ được bầu vào Ban Thường vụ Bộ Chính trị – cơ quan quyền lực nhất Trung Quốc. Đây giống như khoảnh khắc Trương Vô Kỵ vô danh bỗng trở thành giáo chủ Minh Giáo, không phải nhờ nền tảng chính trị vững chắc mà nhờ khả năng dung hòa các thế lực trong nội bộ. Đảng Cộng sản Trung Quốc khi đó cần một nhân vật trung lập, có thể cân bằng quyền lợi giữa các phe phái, và Tập Cận Bình chính là lựa chọn phù hợp.

Từ một cái tên ít được chú ý, ông nhanh chóng vươn lên vị trí ứng viên hàng đầu cho ghế lãnh đạo. Điều này gợi nhớ đến Kiều Phong trong Thiên Long Bát Bộ – một kẻ bị xem là ngoại tộc nhưng vẫn trở thành Bang chủ Cái Bang nhờ tài năng và sự hậu thuẫn âm thầm từ những bậc tiền bối. Tương tự, Tập Cận Bình không phải ứng viên sáng giá nhất nhưng có sự ủng hộ ngầm từ nhiều thế lực.

Cựu Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường

Năm 2008, ông tiếp tục được bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch nước – một bước đệm quan trọng. Nhưng để giành lấy quyền lực tối cao, ông phải đối đầu với Lý Khắc Cường, người được Đoàn phái và Hồ Cẩm Đào hậu thuẫn. Đây giống như cuộc đối đầu giữa Quách Tĩnh và Dương Khang trong Anh Hùng Xạ Điêu – một kẻ xuất thân danh chính ngôn thuận, một kẻ không có nền tảng vững chắc nhưng lại có bản lĩnh riêng.

Tập Cận Bình không có sự ủng hộ áp đảo, nhưng ông có lợi thế lớn nhất: sự trung lập. Chính việc không thuộc phe phái nào giúp ông tránh được các đợt thanh trừng nội bộ. Giống như Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký, không hoàn toàn ngả về ai nhưng khéo léo duy trì quan hệ với mọi bên, ông từng bước đứng vững giữa cuộc đấu quyền lực đầy biến động.

Năm 2012, tại Đại hội Đảng lần thứ 18, Tập Cận Bình chính thức trở thành Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc và Chủ tịch Quân ủy Trung ương – giống như Trương Vô Kỵ đoạt lấy Đồ Long Đao, nắm quyền hiệu lệnh thiên hạ. Chỉ vài tháng sau, vào tháng 3/2013, ông tiếp tục đảm nhận chức Chủ tịch nước, hoàn tất quá trình thâu tóm quyền lực.

Nhưng giống như mọi cao thủ khi lên đỉnh cao, câu hỏi đặt ra là: Khi đã nắm quyền lực tuyệt đối, ai sẽ là người bị loại bỏ trong cuộc chiến thanh trừng tiếp theo?

Chiến Dịch “Đả Hổ Diệt Ruồi” – Thanh Trừng Hay Báo Thù?

Mao Trạch Đông

Trong giang hồ Kim Dung, không ai có thể giữ vững ngôi vị minh chủ mà không tiêu diệt tận gốc những mối đe dọa tiềm tàng. Minh Giáo từng bị các môn phái chính đạo truy sát vì mang danh “tà giáo”, nhưng ngay cả Võ Đang, Cái Bang hay Thiếu Lâm cũng không tránh khỏi những cuộc thanh trừng đẫm máu. Chính trường Trung Quốc cũng vậy – nơi không có chỗ cho lòng thương hại, và chỉ kẻ mạnh mới có thể tồn tại.

Đặng Tiểu Bình

Từ Mao Trạch Đông đến Đặng Tiểu Bình, Giang Trạch Dân, mỗi lãnh đạo đều củng cố quyền lực bằng cách loại bỏ những đối thủ nguy hiểm. Nhưng chiến dịch “Đả hổ diệt ruồi” do Tập Cận Bình khởi xướng từ năm 2012 không đơn thuần là một cuộc chiến chống tham nhũng. Nó giống như một tuyệt kỹ “tẩy tủy đại pháp” trong giang hồ, được tính toán kỹ lưỡng nhằm thanh trừng những kẻ từng góp phần hạ bệ cha ông – Tập Trọng Huân.

Giang Trạch Dân

Như Trương Vô Kỵ khi lên ngôi Giáo chủ Minh Giáo, Tập Cận Bình phải loại bỏ những kẻ phản trắc để củng cố thế lực. Nhưng liệu đây là vì đại cục, hay chỉ là một màn báo thù được che đậy khéo léo?

Bạc Hy Lai – Kẻ Chống Lại Họ Tập?

Trong kiếm hiệp Kim Dung, không ít nhân vật mang dã tâm lớn, khao khát đoạt thiên hạ nhưng cuối cùng rơi vào bi kịch. Dương Khang trong Anh Hùng Xạ Điêu xuất thân danh môn nhưng phản bội tổ quốc vì quyền lực. Nhạc Bất Quần trong Tiếu Ngạo Giang Hồ ban đầu là bậc chính nhân nhưng dần lộ ra dã tâm, sẵn sàng bức hại đồng môn để giành lấy Tịch Tà Kiếm Phổ.

Bạc Hy Lai cũng vậy – một chính trị gia có lý tưởng, có tham vọng, nhưng chọn sai đường hoặc đơn giản chỉ đi sai một nước cờ trong ván đấu quyền lực tàn khốc.

Bạc Hy Lai

Từng là một ngôi sao chính trị rực sáng, Bí thư Thành ủy Trùng Khánh Bạc Hy Lai giống như một giáo chủ Minh Giáo, biết cách hiệu triệu quần chúng, khơi dậy lòng dân với phong trào Trùng Khánh mô hình. Ông áp dụng chiến thuật tương tự Đông Phương Bất Bại trong Tiếu Ngạo Giang Hồ – sử dụng chiêu trò tinh vi để kiểm soát Nhật Nguyệt Thần Giáo, khuếch trương thế lực, xây dựng một đế chế chính trị riêng.

Không chỉ dựa vào sự hậu thuẫn từ Đảng, Bạc Hy Lai còn tạo ra lực lượng trung thành, cổ xúy tinh thần cách mạng kiểu Mao Trạch Đông để tập hợp quần chúng. Thế nhưng, trong giang hồ, kẻ phô trương quá mức sẽ trở thành mục tiêu bị triệt hạ. Đông Phương Bất Bại vì quá kiêu ngạo mà cuối cùng bị các cao thủ liên minh đánh bại. Bạc Hy Lai cũng vậy – khi quyền lực chưa đủ mạnh, ông đã tự biến mình thành cái gai trong mắt những kẻ đang nắm giữ vận mệnh chính trị Trung Quốc.

Bê Bối Chấn Động – Tham Vọng Sụp Đổ

Năm 2012, một biến cố chấn động xảy ra. Giống như một trưởng môn quyền lực đột ngột bị trục xuất khỏi môn phái, Bạc Hy Lai bị hạ bệ trong một vụ bê bối lớn. Ông ta bị cáo buộc tham nhũng, lạm quyền, bị xét xử và kết án tù chung thân. Nhưng liệu đây có đơn thuần là một chiến dịch chống tham nhũng, hay thực chất là một màn thanh trừng chính trị?

Hồ Diệu Bang

Quay lại quá khứ, cha của ông – Bạc Nhất Ba – từng góp phần hạ bệ Hồ Diệu Bang, người đã phục hồi danh dự cho Tập Trọng Huân, cha của Tập Cận Bình. Trong nội bộ Đảng, Bạc Nhất Ba và Tập Trọng Huân đối đầu như Hồng Thất Công và Hoàng Dược Sư trong Anh Hùng Xạ Điêu – một người cứng rắn bảo vệ nguyên tắc cũ, một người chủ trương cải cách. Khi Tập Cận Bình lên nắm quyền, liệu ông có thể quên đi kẻ từng giáng đòn vào gia tộc mình?

Bạc Hy Lai không chỉ bị loại bỏ vì những bê bối cá nhân mà còn vì chính di sản của gia tộc ông. Một vết nhơ trong quá khứ có thể được bỏ qua nếu người ta chịu cúi đầu, nhưng nếu vẫn ôm tham vọng xưng bá, sớm muộn cũng bị trừ khử. Kết cục của ông không khác gì Dương Khang – một kẻ có tài nhưng không thể thoát khỏi cái bóng gia đình và con đường mà mình đã chọn.

Câu hỏi đặt ra là: Nếu Bạc Hy Lai không bị hạ bệ, liệu ông ta có trở thành một đối thủ chính trị đáng gờm của Tập Cận Bình? Hay ông đã thua ngay từ khi ván cờ chính trị được sắp đặt, trở thành quân cờ không thể tồn tại lâu trong cuộc chiến quyền lực Trung Quốc?

Xem thêm: ÔNG TẬP ĐÃ LÀM ĐIỀU KHÔNG THỂ NGỜ ĐỐI VỚI NGƯỜI ĐÃ TỪNG LÀ ANH EM VỚI MÌNH

Chu Vĩnh Khang: Nghĩa Hiệp Hay Kẻ Đánh Cờ Sai?

Chu Vĩnh Khang

Trong giang hồ Kim Dung, có một quy tắc bất thành văn: kẻ nào dám chống lại đại thế, kẻ đó ắt sẽ bại vong. Chu Vĩnh Khang, từng nắm giữ hệ thống an ninh và tình báo Trung Quốc, không khác gì một hộ pháp trấn giữ quyền lực tối thượng trong các môn phái lớn. Nhưng sai lầm chí mạng của ông chính là bảo vệ Bạc Hy Lai – một kẻ mà số phận đã bị định đoạt.

Liệu ông là một Trương Vô Kỵ dám đứng lên bảo vệ Minh Giáo, hay chỉ là một Vi Nhất Tiếu vì quá trung thành mà cuối cùng bị phản bội?

Một Nước Cờ Sai – Trả Giá Bằng Cả Đời

Trên giang hồ, kẻ đi ngược ý trời hiếm khi có kết cục tốt đẹp. Khi Bạc Hy Lai ngã ngựa, Chu Vĩnh Khang lại lựa chọn đứng ra chống lưng – một quyết định đầy rủi ro và gần như không có đường lui. Giống như Âu Dương Phong trong Anh Hùng Xạ Điêu, từng là một cao thủ lẫy lừng nhưng vì chống lại võ lâm chính thống mà cuối cùng rơi vào diệt vong, Chu Vĩnh Khang cũng vậy.

Từng kiểm soát cảnh sát vũ trang và hệ thống tình báo, ông là một thế lực đáng gờm. Nhưng khi đã trở thành cái gai trong mắt kẻ đứng đầu, sự thất bại của ông chỉ còn là vấn đề thời gian.

Vụ thanh trừng của Chu Vĩnh Khang diễn ra quá nhanh ngay sau khi Bạc Hy Lai bị hạ bệ, khiến người ta không khỏi nghi ngờ về bản chất thực sự của nó. Việc ông bị điều tra ngay sau khi công khai ủng hộ Bạc Hy Lai đặt ra câu hỏi: Đây có thực sự là một chiến dịch chống tham nhũng, hay là một màn đánh cỏ động rắn nhằm quét sạch những tàn dư có thể gây nguy hiểm cho trật tự mới?

Bạc Hy Lai (áo trắng) xuất hiện trong phiên tòa xét xử ngày 22.9

Hơn 300 thuộc hạ thân tín của ông bị bắt giữ, một động thái không chỉ nhằm vào cá nhân ông mà còn là cú răn đe đối với bất cứ ai còn ý định thách thức quyền lực tối cao. Và khi ông bị kết án tù chung thân vào năm 2015, đó không chỉ đơn giản là sự trừng phạt của pháp luật mà còn là thông điệp rõ ràng từ Tập Cận Bình gửi đến toàn bộ hệ thống chính trị Trung Quốc.

Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, Nhạc Bất Quần không chỉ dùng thủ đoạn để loại bỏ từng đối thủ mà còn biến sự thanh trừng thành một thông điệp chính trị. Khi Lệnh Hồ Xung bị trục xuất khỏi Hoa Sơn, đó không chỉ là một sự loại bỏ cá nhân mà còn là lời cảnh cáo dành cho tất cả những ai dám chống lại trật tự mà ông ta thiết lập.

Chu Vĩnh Khang cũng vậy. Ông có thể không phải là kẻ chính trực, nhưng việc bị hạ bệ ngay sau khi Bạc Hy Lai sụp đổ cho thấy ông không đơn thuần là một quan chức tham nhũng, mà còn là một nhân vật đã đi sai nước cờ trong cuộc chiến quyền lực khốc liệt.

Bàn Cờ Quyền Lực – Nước Đi Định Mệnh

Ông Chu Vĩnh Khang (trái) bị cho là bị “ngã ngựa” vì ông Bạc Hy Lai (phải)

Chu Vĩnh Khang dường như quên mất một chân lý lạnh lùng của chính trị: không có sự trung thành tuyệt đối, mà chỉ có kẻ sống sót cuối cùng mới có quyền viết lại lịch sử. Ông không rút ra bài học từ những nhân vật của Kim Dung – Nhậm Ngã Hành dù quyền lực vô song vẫn bị phong ấn suốt hàng chục năm dưới đáy Tây Hồ; Đông Phương Bất Bại dù võ công cái thế cũng thất bại khi sao nhãng thế cờ quyền lực.

Nếu Chu Vĩnh Khang không đứng ra bảo vệ Bạc Hy Lai, liệu ông có giữ được vị trí của mình lâu hơn? Hay nếu ông chọn cách im lặng, số phận có thể đã rẽ sang hướng khác?

Ông đã bước vào một ván cờ lớn với niềm tin rằng mình còn cơ hội chiến thắng. Nhưng chính sai lầm đó đã khiến ông không chỉ mất quyền lực, mà còn phải chịu một bản án chung thân – định đoạt và không thể đảo ngược – theo cách đặc trưng của chính trường Trung Quốc.

Câu hỏi cuối cùng vẫn chưa có lời giải: đây là một vụ tham nhũng thật sự, hay chỉ là một màn trấn áp được ngụy trang, nhắm vào kẻ dám thách thức ngai vàng?

Từ Tài Hậu, Quách Bá Hùng – Hai Đại Tướng Thất Thế

Từ Tài Hậu

Trong thế giới võ hiệp Kim Dung, kẻ từng nắm đại quyền nếu không thức thời sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt và bị loại bỏ. Từ Tài Hậu, Quách Bá Hùng giống những trưởng lão Cái Bang, Minh Giáo – từng khuynh đảo võ lâm, nhưng rồi bị thế hệ mới lạnh lùng hơn soán ngôi. Khi Tập Cận Bình lên nắm quyền, họ trở thành những con cờ thí trên bàn cờ chính trị – bị đẩy vào thế cờ diệt vong.

Quyền Lực Đỉnh Cao – Ván Cờ Không Lối Thoát

Dưới thời Giang Trạch Dân, Từ Tài Hậu và Quách Bá Hùng là hai trụ cột quân đội, nắm quyền sinh sát trong Quân ủy Trung ương, đủ sức thao túng chính trị và chi phối các quyết sách quốc gia. Giống Nhạc Bất Quần trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, họ tin rằng quyền lực đã vững thì không ai có thể lay chuyển. Nhưng họ quên mất một điều: trong chính trường Trung Quốc – cũng như giang hồ – không ai được phép mạnh hơn kẻ đang ngồi trên ngai vàng.

Từ Tài Hậu bị điều tra năm 2014, nhưng chưa kịp xét xử đã chết một cách đầy uẩn khúc, chẳng khác nào những cao thủ võ lâm bị hạ độc trước khi tiết lộ bí mật chấn động. Liệu đây có phải một sự thanh trừng có tính toán?

Quách Bá Hùng sống lâu hơn, nhưng cũng không thoát khỏi số phận: bị kết án tù chung thân năm 2016. Giống một cao thủ bị chính môn phái ruồng bỏ, ông không còn đường lui.

Quách Bá Hùng

Hai Đại Tướng Sa Cơ: Quyền Lực và Trung Thành

Hai đại tướng này bị loại trừ một cách tàn nhẫn bởi hai nguyên nhân then chốt. 

Thứ nhất, họ trung thành với Giang Trạch Dân – người từng cản bước thăng tiến của Tập Cận Bình – khiến họ giống như những trưởng lão Thiếu Lâm trong Thiên Long Bát Bộ, cố chấp không chịu khuất phục trước một Minh Giáo đang lên và cuối cùng bị quét sạch.

Thứ hai, họ nắm trong tay quá nhiều quyền lực, đủ để trở thành mối đe dọa thực sự với ngai vàng mà Tập Cận Bình vừa đoạt lấy. Giống như Kiều Phong – trung thành với Đại Tống nhưng mang dòng máu Khiết Đan – họ không bao giờ được tin tưởng tuyệt đối. Và cái kết cũng chẳng khác: Kiều Phong bị dồn đến đường cùng, bị bắn hạ bởi chính những kẻ mình từng liều mạng bảo vệ.

Thanh Trừng Quân Đội – Chống Tham Nhũng Hay Thanh Lọc Đối Thủ?

Bề ngoài, cuộc thanh trừng được khoác lên tấm áo chống tham nhũng, nhưng nếu nhìn kỹ vào danh sách những người bị hạ bệ, có thể nhận ra một mô hình quen thuộc: tất cả đều là thành viên của các phe từng cản trở con đường của Tập Cận Bình. Tình thế này chẳng khác gì Chu Chỉ Nhược trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký, từng bước loại bỏ những ai có thể ngăn cô chiếm Đồ Long Đao và thống lĩnh võ lâm.

Ông Tập Cận Bình đắc cử Chủ tịch nước Trung Quốc

Tập Cận Bình không chỉ gạt bỏ hai đại tướng từng đứng đầu quân đội, mà còn thiết lập quyền kiểm soát tuyệt đối với lực lượng vũ trang. Giống như một tân giáo chủ Minh Giáo, ông buộc phải xóa sạch tàn dư trung thành với giáo chủ cũ để tránh nguy cơ phản loạn từ bên trong.

Có thể bạn quan tâm: Cựu tổng thống Philippines Duterte: Chống ma túy hay chống lại loài người?

Ai Sẽ Là Mục Tiêu Tiếp Theo?

Chính trị Trung Quốc chẳng khác nào một trận chiến bất tận trong võ lâm Kim Dung, nơi kẻ đứng trên đỉnh cao luôn bị rình rập bởi những thế lực chờ thời. Từ Tài Hậu và Quách Bá Hùng chỉ là hai nạn nhân trong hành trình củng cố quyền lực của Tập Cận Bình. Nhưng câu hỏi lớn hơn vẫn chưa có lời đáp: còn ai sẽ tiếp tục bị cuốn vào vòng xoáy này?

Giống như võ lâm từng rúng động bởi những âm mưu tranh đoạt Đồ Long Đao, chính trường Trung Quốc chắc chắn chưa chứng kiến hồi kết. Đây là điểm dừng hay chỉ mới là chương mở đầu của một cuộc chiến quyền lực khốc liệt hơn?

Lệnh Kế Hoạch – Cố Vấn Quyền Lực Bị Hạ Bệ

Lệnh Kế Hoạch

Trong giang hồ, không ít đại cao thủ từng thống lĩnh một thời nhưng rồi bị những thế lực mới trỗi dậy nhấn chìm. Lệnh Kế Hoạch cũng mang số phận tương tự Trương Tam Phong trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký – người đặt nền móng cho võ lâm, nhưng khi Minh Giáo quật khởi và quyền lực triều đình đổi chủ, những người thuộc thế hệ cũ lập tức trở thành cái gai cần nhổ bỏ.

Lệnh Kế Hoạch từng là cánh tay phải của Hồ Cẩm Đào, một trong những nhân vật quyền lực nhất của Đoàn phái – thế lực gắn liền với Hồ Diệu Bang, người đã phục hồi danh dự cho Tập Trọng Huân. Giống như các trưởng lão của Cái Bang hay Thiếu Lâm, ông từng ở thời kỳ đỉnh cao, được xem là không thể thay thế. Nhưng khi triều đại thay đổi, trung thành không còn là vĩnh viễn, và không vị trí nào là bất khả xâm phạm.

Hồ Cẩm Đào

Năm 2015, Lệnh Kế Hoạch bị điều tra và kết án tù chung thân – một cái kết bi kịch cho một cựu công thần. Ông bị loại bỏ không khác gì những tàn dư của phe phản loạn bị Triệu Mẫn thanh trừng để mở đường cho Trương Vô Kỵ thống lĩnh võ lâm.

Chiến Dịch Chống Tham Nhũng Hay Cuộc Thanh Trừng Quyền Lực?

Hãy nhìn lại danh sách những nhân vật bị loại khỏi vũ đài quyền lực trong chiến dịch “Đả hổ diệt ruồi”, một mô hình quen thuộc dần hiện rõ – tương tự như cách Nhạc Bất Quần trong Tiếu Ngạo Giang Hồ mượn danh nghĩa chính nghĩa để tiêu diệt mọi đối thủ tiềm tàng.

Những người bị thanh trừng đều có liên hệ với các phe cánh từng đối đầu gia tộc họ Tập, giống như Minh Giáo trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký lần lượt loại bỏ những kẻ trung thành với triều đình Đại Nguyên. Ngược lại, những ai trung thành với Tập Cận Bình lại bình yên vô sự, không khác gì các môn phái biết quỳ gối trước thế lực mới thì vẫn giữ được mạng sống.

Bất kỳ ai có khả năng trở thành mối đe dọa đều bị loại trừ không khoan nhượng – như trong võ lâm, kẻ nắm giữ Đồ Long Đao mà không chịu phục tùng giáo chủ thì sớm muộn cũng bị trừ khử.

Ông Tập Cận Bình đã có nhiều động thái củng cố quyền lực trong quân đội kể từ khi lên nắm quyền.

Vậy rốt cuộc, đây là một chiến dịch chống tham nhũng thật sự, hay chỉ là một màn thanh trừng chính trị được dàn dựng tinh vi? Nếu đây là cuộc chiến vì công lý, vì sao chỉ những người đối đầu với Tập là bị trừng trị?

Tập Cận Bình – Người Giữ Trật Tự Hay Báo Thù?

Lịch sử võ lâm từng chứng kiến những nhân vật như Đông Phương Bất Bại hay Triệu Mẫn, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để mở đường cho quyền lực tuyệt đối. Tập Cận Bình liệu có đang đi theo con đường đó, hay thực sự đang tiến hành một cuộc chiến vì sự ổn định của chính trường Trung Quốc? Và câu hỏi quan trọng hơn cả vẫn còn bỏ ngỏ: liệu ông có bao giờ dừng lại?

Kết luận 

Trong giang hồ Kim Dung, không ai mãi đứng trên đỉnh cao mà không bị thách thức. Độc Cô Cầu Bại sống cô độc, Kiều Phong tự kết liễu, Trương Vô Kỵ không kiểm soát nổi lòng người. Tập Cận Bình cũng đối diện nghịch lý ấy: quyền lực tuyệt đối nhưng luôn bị đe dọa. Ông mạnh nhất kể từ thời Mao Trạch Đông, nhưng sức mạnh ấy đến từ đâu? Chính nghĩa, hay trả thù? Là Quách Tĩnh nghĩa khí, hay Đông Phương Bất Bại lạnh lùng?  Hãy chia sẻ ý kiến và theo dõi Luật An Khang để cập nhật những tình tiết mới nhất nhé.

5/5 - (100 votes)

Lê Khắc Dũng

Thạc sĩ Luật Lê Khắc Dũng, chuyên gia pháp lý doanh nghiệp giàu kinh nghiệm, sở hữu kiến thức chuyên sâu về thành lập doanh nghiệp, bảo hộ nhãn hiệu và thuế. Cùng Luật An Khang, chúng tôi cung cấp dịch vụ pháp lý doanh nghiệp toàn diện, giúp Doanh nghiệp Việt vượt qua mọi thử thách pháp lý về thành lập doanh nghiệp.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *