Hậu Pháo và câu chuyện “Giơ một ngón tay, nhận ngay 1 triệu USD”
Hậu ‘Pháo’ – Chủ tịch Tập đoàn Phúc Sơn – là nhân vật trung tâm trong một trong những vụ án tham nhũng chấn động nhất thời gian gần đây. Với biệt danh “Xuân tóc đỏ thời hiện đại”, Hậu không chỉ là kẻ cơ hội đơn thuần mà còn là người đã thiết lập cả một hệ thống hối lộ tinh vi, biến tiền thành công cụ thao túng quyền lực. Hãy cùng Luật An Khang bóc tách sự thật đằng sau vụ việc và những bài học đắt giá mà Việt Nam có thể rút ra.
HẬU PHÁO – XUÂN TÓC ĐỎ THỜI HIỆN ĐẠI
Hậu ‘Pháo’ thời nay chẳng xuất thân danh gia vọng tộc, chỉ có sự liều lĩnh và cái miệng dẻo quẹo. Nhờ biết luồn lách, hắn từ kẻ vô danh vươn lên thành “ông trùm thầu đất”, quan hệ chặt chẽ với quan chức cấp cao. Nếu Xuân tóc đỏ xưa được tâng bốc bởi sự ngu muội của giới thượng lưu, thì Hậu ‘Pháo’ thăng tiến nhờ lòng tham của kẻ cầm quyền. Một kẻ dẻo miệng có thể thành trí thức, một kẻ khéo bôi trơn có thể thao túng cả một tỉnh. “Số đỏ” chưa bao giờ cũ – chỉ là nhân vật chính ngày càng biết cách kiếm nhiều tiền hơn.

HẬU ‘PHÁO’ VÀ ĐƯỜNG DÂY THAO TÚNG QUYỀN LỰC BẰNG TIỀN
Hậu ‘Pháo’ không chỉ là một doanh nhân mà còn là kẻ biến tiền thành công cụ thao túng quyền lực. Hắn không rải vài trăm triệu lẻ tẻ mà chi hàng trăm tỷ đồng để mua chuộc quan chức từ Tỉnh ủy, UBND tỉnh đến các sở, ban ngành quan trọng. Đây không đơn thuần là “bôi trơn”, mà là một hệ thống chi tiền có tổ chức, giúp hắn mở mọi cánh cửa khi cần.
Giơ một ngón tay, nhận ngay 1 triệu USD – đó là cách bà Hoàng Thị Thúy Lan, cựu Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phúc, ra lệnh cho Hậu ‘Pháo’ vào tháng 3/2021. Chỉ vài giờ sau, một vali chứa đúng 1 triệu USD được hắn mang đến tận tay bà. Đó chỉ là một phần trong 25 tỷ đồng và 1 triệu USD mà bà Lan nhận để đổi lấy những quyết định giúp Tập đoàn Phúc Sơn hưởng lợi lớn từ các dự án được ưu ái.

Không dừng lại ở đó, Hậu ‘Pháo’ còn chi 25 tỷ đồng và 1,3 triệu USD cho Lê Duy Thành – cựu Chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc – để phê duyệt hàng loạt chính sách có lợi cho Phúc Sơn. Khi vụ án bị phanh phui, ông Thành vội vã nộp lại 25,5 tỷ đồng và 1,63 triệu USD, nhưng danh tiếng và sự nghiệp đã không thể cứu vãn.

Phạm Hoàng Anh, cựu Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy Vĩnh Phúc, cũng không nằm ngoài đường dây này. Hắn nhận gần 900 triệu đồng, trong đó có 5 tỷ đồng được trao tại nhà riêng cuối năm 2022 và 300.000 USD giữa năm 2023 để đảm bảo mọi thứ “suôn sẻ”. Ngay cả Nguyễn Văn Huyến, cựu Giám đốc Sở GD&ĐT Vĩnh Phúc, cũng bị cuốn vào vòng xoáy tham nhũng, nhận 3 tỷ đồng để tạo điều kiện cho các dự án giáo dục của Phúc Sơn.

Khi tiền mặt trở nên quá lộ liễu, Hậu ‘Pháo’ chuyển sang các chiêu thức tinh vi hơn: tặng quan chức đất vàng, giúp họ sở hữu hợp đồng đầu tư béo bở hoặc hưởng phần trăm từ các dự án lớn. Tại huyện Mang Thít, hắn tài trợ 75 tỷ đồng dưới danh nghĩa “hỗ trợ địa phương”, nhưng thực chất là mua chuộc quyền lực dài hạn.
Theo kết quả điều tra, tổng số tiền Hậu ‘Pháo’ đã tung ra để “bôi trơn” quan chức lên đến 72,5 tỷ đồng và 2,62 triệu USD (tương đương 132 tỷ đồng). Riêng tại Vĩnh Phúc, con số này là 50 tỷ đồng và 2,3 triệu USD, tại Phú Thọ là 11,5 tỷ đồng, còn tại Quảng Ngãi, số tiền được chuyển đến quan chức địa phương lên tới hơn 5 tỷ đồng. Tiền không chỉ được trao tay mà còn hợp thức hóa qua bất động sản, hợp đồng đầu tư, giúp quan chức rửa tiền dễ dàng mà không để lại dấu vết.
Vậy, chính xác chúng đã thao túng quyền lực như thế nào?
Xem thêm: Hậu “Pháo” liệu có phải CON TỐT THÍ MẠNG vào lò? Vén màn bí mật tập đoàn Phúc Sơn
PHÚC SƠN: TỪ KINH DOANH BẤT ĐỘNG SẢN ĐẾN THAO TÚNG QUYỀN LỰC
Trong Số đỏ, Tiệm may Âu Hóa chuyên bán những giá trị rởm, chỉ cần gắn mác “văn minh” là đủ lừa thiên hạ. Tập đoàn Phúc Sơn bản chất cũng vậy, nhưng tinh vi và táo bạo hơn. Dưới vỏ bọc doanh nghiệp bất động sản, Phúc Sơn không chỉ kinh doanh đất đai mà còn mua bán mối quan hệ, quyền lực. Một phi vụ “đi đêm”, một thương vụ “điều chỉnh giá đất”, và cả khu đất vàng rơi vào tay họ với mức giá “hời” đáng kinh ngạc.

Nếu Tiệm may Âu Hóa sống nhờ sự mù quáng của giới thượng lưu sính ngoại, thì Phúc Sơn tồn tại nhờ lòng tham của quan chức. Công ty Âu Hóa bán quần áo “tân thời”, còn Phúc Sơn bán chữ ký, quyết định hành chính, mang về hàng nghìn tỷ đồng. Nhờ đó, Hậu ‘Pháo’ từ doanh nhân hạng xoàng trở thành “ông trùm”, thao túng cả một tỉnh.
Nhưng vì sao một hệ thống trơn tru như vậy lại sụp đổ? Hậu ‘Pháo’ và Phúc Sơn đi quá xa – từ thao túng giá đất, đấu thầu đến hối lộ triệu đô ngay tại biệt phủ quan chức. Họ rút ruột ngân sách hàng nghìn tỷ đồng, biến chính quyền thành công cụ phục vụ lợi ích riêng. Và khi vòng xoáy tham nhũng bị phanh phui, tất cả buộc phải trả giá.
NHỮNG CHIÊU “BÔI TRƠN” TINH VI
Biệt phủ hóa sàn, quyền lực trao tay
Không như quan chức chọn nơi kín đáo để nhận tiền, Hậu ‘Pháo’ ngang nhiên biến biệt phủ xa hoa thành trung tâm thương lượng quyền lực. Nằm trên khu đất rộng lớn, biệt phủ này như một pháo đài bất khả xâm phạm với tường cao, rào thép gai sắc bén, ngầm gửi thông điệp: “Người không phận sự, miễn vào.”
Cánh cổng đồng đúc chạm trổ hoa văn mặt trống Đông Sơn, không chỉ phô trương quyền uy mà còn che giấu những cuộc mua bán chính sách trị giá hàng tỷ đồng. Đằng sau những bữa tiệc xa hoa tại đây, 10 tỷ đồng được đặt lên bàn như một “đề nghị không thể từ chối“ dành cho ông Lê Duy Thành – Chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc. Đổi lại, Hậu ‘Pháo’ được điều chỉnh bảng giá đất cho dự án Chợ đầu mối, thu về khoản lợi khổng lồ.

Hắn hiểu rõ tâm lý quan chức: khi đã bước vào biệt phủ, ăn cơm, uống rượu, ngồi sofa của hắn, thì việc nhận vali tiền chỉ là… điều hiển nhiên. Và thế là quyền lực bị bẻ cong bởi đồng tiền, ngay giữa những bữa tiệc xa hoa của kẻ có tiền nhiều hơn đạo đức.
Lớp bôi trơn thứ hai: Chuyển tiền sạch
Hậu ‘Pháo’ dù quyền lực nhưng hiểu rõ không thể đưa tiền mặt lộ liễu. Hắn dựng mạng lưới trung gian, biến đàn em thành trạm trung chuyển để dòng tiền hối lộ chảy “sạch sẽ“ đến tay quan chức. Một mắt xích quan trọng là Đặng Trung Hoành – cựu Chánh Văn phòng Huyện ủy Mang Thít, tỉnh Vĩnh Long. Qua tay ông này, 69 tỷ đồng được phân phối: 58,5 tỷ rót vào Huyện ủy, 1,2 tỷ chi theo lệnh Hậu, 8,5 tỷ mua đất cho lãnh đạo cấp trên.

Hậu ‘Pháo’ không bao giờ để dấu vết dính vào mình. Tiền được ngụy trang dưới dạng tài trợ, đầu tư, hay các khoản chi hợp pháp, giúp bộ máy tham nhũng vận hành trơn tru mà không để lại chứng cứ rõ ràng. Quan chức nhận tiền qua trung gian có thể dễ dàng phủ nhận trách nhiệm khi bị điều tra, vì trên giấy tờ, họ không nhận đồng nào.
Nhưng không có bí mật nào tồn tại mãi mãi. Khi một mắt xích trong đường dây cất tiếng, toàn bộ hệ thống bắt đầu sụp đổ.
Lớp bôi trơn thứ ba: Hối lộ quyền lợi
Với Hậu ‘Pháo’, tiền mặt chỉ là cách hối lộ sơ cấp. Hiệu quả hơn là tạo ràng buộc lâu dài, khiến quan chức không thể quay đầu. Một khoản tiền có thể bị từ chối, nhưng một khu đất giá trị, một hợp đồng béo bở hay suất cổ đông lại dễ dàng được chấp nhận.
Đây là lý do hắn sẵn sàng tài trợ 75 tỷ đồng cho huyện Mang Thít – không phải vì “cống hiến”, mà để mua lòng trung thành của cả hệ thống. Thay vì để quan chức cầm tiền rồi che giấu, hắn giúp họ sở hữu tài sản và quyền lợi, biến họ thành một phần của guồng máy tham nhũng.
Một khi đã nhận, họ không thể quay lưng. Chính sách bị thao túng, ngân sách bị rút ruột, và quyền lực tiếp tục mua bán. Với mỗi thương vụ như vậy, lợi ích Hậu ‘Pháo’ thu về hẳn lớn hơn gấp vạn lần.
Xem thêm: XỬ BẮN ĐẠI TÁ vì THAM NHỮNG: Chủ tịch Hồ Chí Minh quyết KHÔNG KHOAN NHƯỢNG!
HẬU ‘PHÁO’ THU VỀ NHỮNG GÌ?
Với hàng trăm tỷ đồng hối lộ, Hậu ‘Pháo’ không chỉ mua về những hợp đồng béo bở mà còn thâu tóm đất vàng, loại bỏ đối thủ và hợp thức hóa sai phạm của Tập đoàn Phúc Sơn. Hắn kiểm soát môi trường kinh doanh, biến luật chơi thành công cụ phục vụ chính mình.
Dễ dàng thâu tóm đất vàng với giá rẻ mạt
Hậu ‘Pháo’ thâu tóm đất công với giá rẻ nhờ thao túng giá đất Nhà nước, vốn thấp hơn thị trường hàng chục lần. Sau khi “chăm sóc” cựu Bí thư Hoàng Thị Thúy Lan và Chủ tịch UBND tỉnh Lê Duy Thành, hắn dìm giá đất xuống mức thấp nhất, giúp Phúc Sơn mua rẻ những khu đất trị giá hàng nghìn tỷ.

Dự án Chợ đầu mối Vĩnh Phúc là ví dụ điển hình, khi Hậu ‘Pháo’ ép giá đất xuống mức thấp hơn hàng chục lần so với thực tế. Sau đó, Phúc Sơn nhanh chóng chuyển đổi mục đích sử dụng, phân lô bán lại với giá cao, thu lợi nhuận khổng lồ mà không doanh nghiệp nào có thể cạnh tranh.
Hậu ‘Pháo’ thao túng đấu thầu, độc quyền thị trường
Để kiểm soát thị trường bất động sản, Hậu “Pháo” không chỉ thâu tóm đất rẻ mà còn triệt tiêu mọi đối thủ bằng chiến thuật đơn giản nhưng hiệu quả: mua đứt quy trình đấu thầu. Trong khi các doanh nghiệp khác phải đáp ứng đủ điều kiện tài chính, năng lực thi công và cạnh tranh công khai, Hậu chỉ cần một cái gật đầu từ quan chức cấp cao. Nhờ mối quan hệ mật thiết với lãnh đạo địa phương, công ty Phúc Sơn của Hậu liên tục được chỉ định thầu ở các dự án nghìn tỷ, bất chấp sự hiện diện của những nhà thầu có năng lực hơn.
Dự án Đê tả sông Hồng là ví dụ điển hình. Ban đầu được lên kế hoạch đấu thầu công khai, nhưng dưới tác động của Hậu đến cựu Bí thư Tỉnh ủy Phạm Văn Vọng và cựu Chủ tịch UBND tỉnh Phùng Quang Hùng, dự án đã chuyển sang chỉ định thầu với lý do “cấp bách”, giúp Phúc Sơn trúng thầu dễ dàng mà không cần cạnh tranh. Thậm chí, Hậu còn dùng thế lực để ép các đối thủ tiềm năng rút lui hoặc chỉ tham gia “làm nền”. Bằng cách đó, thị trường trở thành sân chơi độc quyền của Hậu, nơi không một ai dám chen chân.

Hợp thức sai phạm, biến luật thành bù nhìn
Bất kỳ doanh nghiệp nào cũng có thể mắc sai phạm, từ tài chính, quy hoạch đến pháp lý. Nhưng với Hậu “Pháo”, sai phạm không phải vấn đề – vấn đề là ai xử lý nó. Khi các cơ quan chức năng đều đã “có phần”, mọi sai phạm của Phúc Sơn chỉ còn là lỗi kỹ thuật có thể dễ dàng bỏ qua.
Hậu chỉ đạo cấp dưới vận hành hai hệ thống sổ sách kế toán: một để báo cáo chính thức, một để giấu doanh thu. Tiền bán nhà tại bốn dự án lớn bị bỏ ngoài sổ sách, gây thiệt hại hơn 504 tỷ đồng cho Nhà nước. Những người có quyền kiểm tra, thanh tra, truy tố đều đã được bôi trơn bằng những cọc USD dày cộp, và sai phạm cứ thế “trôi qua êm đẹp”.
Nhưng Hậu “Pháo” có thể tồn tại mãi không? Hay chính điều gì đã khiến đế chế của ông ta sụp đổ sau từng ấy năm hoàng kim?
NGUYÊN NHÂN KHIẾN HẬU “PHÁO” SỤP ĐỔ
Quy mô càng lớn, càng dễ bại lộ
Hậu “Pháo” đã chi ít nhất 132 tỷ đồng để hối lộ lãnh đạo các tỉnh Vĩnh Phúc, Phú Thọ và Quảng Ngãi, trong đó riêng cựu Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phúc Hoàng Thị Thúy Lan và Chủ tịch UBND tỉnh Lê Duy Thành nhận 50 tỷ đồng và hơn 2 triệu USD tiền mặt. Tưởng rằng chỉ cần mua chuộc được những người đứng đầu tỉnh thì mọi sai phạm sẽ được che đậy, Hậu không ngờ rằng số tiền thất thoát quá lớn khiến mọi thứ không thể “ém nhẹm”.

Suốt một thời gian dài, nhờ sự bảo kê của các quan chức nhận hối lộ, sai phạm của Phúc Sơn không bị thanh tra nghiêm túc. Nhưng khi chiến dịch chống tham nhũng mở rộng, những con số bất thường dần bị bóc tách. Các khoản tiền bị truy vết, tài sản đứng tên người thân quan chức bị soi xét, khiến bức màn bảo vệ cho Hậu “Pháo” cũng dần bị xé toạc. Một khi một mắt xích bị lộ, toàn bộ đường dây sẽ bị điều tra và không ai có thể thoát khỏi vòng kiểm soát của pháp luật.
Tiền không mua được lòng trung thành
Bản chất của các đường dây tham nhũng là sự cấu kết vì lợi ích, không phải vì lòng trung thành. Khi còn cùng chia chác, mọi bí mật được giữ kín. Nhưng khi một kẻ cảm thấy bị bỏ rơi hoặc áp lực điều tra gia tăng, sẽ có người phản bội để thoát thân.
Hậu “Pháo” tin rằng chỉ cần trả giá đủ cao, sẽ không ai dám khai. Tuy nhiên, khi các quan chức nhận hối lộ thấy nguy hiểm, họ buộc phải hợp tác với cơ quan điều tra để được khoan hồng. Một người khai sẽ kéo theo những người còn lại, khiến hệ thống bảo kê sụp đổ từ bên trong.
Khi Hậu “Pháo” bị bắt, nhiều lãnh đạo từng đứng về phía hắn lập tức nộp lại hàng chục tỷ đồng để mong giảm tội. Cựu Chủ tịch UBND tỉnh Lê Duy Thành đã nộp lại 25,5 tỷ đồng và 1,63 triệu USD – một động thái như lời thú nhận gián tiếp. Mỗi mắt xích khai ra nhau, không ai còn đường lui.
Lá chắn Hậu “Pháo” dần sụp đổ

Hệ thống tham nhũng tồn tại khi còn kẻ bảo kê tại vị. Nhưng ở Việt Nam, bộ máy lãnh đạo luôn thay đổi. Khi nhân sự cấp cao biến động, Hậu “Pháo” mất dần chỗ dựa quyền lực.
Dù từng mua chuộc lãnh đạo tỉnh Vĩnh Phúc nhiệm kỳ trước, hắn không thể chắc chắn người kế nhiệm sẽ tiếp tục bảo vệ mình, nhất là khi họ không còn lợi ích liên quan đến Phúc Sơn hoặc lo ngại hậu quả chính trị.
Bản án dành cho các lãnh đạo từng nhận hối lộ từ Hậu là minh chứng rõ ràng: những người từng chống lưng nay đều bị bắt hoặc điều tra. Các mối quan hệ từng giúp hắn lộng hành giờ trở thành hiểm họa pháp lý. Hậu “Pháo” không còn ai che chắn và buộc phải trả giá cho sự tham lam của mình.
Có thể bạn muốn biết: Đại Án Thuận An: Lò của TBT Tô Lâm “Bùng Cháy” – Danh sách bị can “khủng” và những cái tên bất ngờ
HẬU ‘PHÁO’: KHI TIỀN LÀ BẰNG CHỨNG KẾT TỘI
Hậu “Pháo” từng tin rằng tiền có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng hắn quên rằng tiền mua được quan hệ, không mua được sự trung thành vĩnh viễn. Khi từng quan chức khai ra sự thật để giảm nhẹ tội, những vali tiền Hậu từng trao tay nay trở thành bằng chứng buộc tội chính hắn.
Theo kết luận điều tra, Hậu đã chi 132 tỷ đồng để “bôi trơn” quan chức tại Vĩnh Phúc, Phú Thọ và Quảng Ngãi nhằm trúng các dự án lớn. Sau khi trúng thầu, hắn không thi công mà bán thầu, thu lợi 289 tỷ đồng. Tập đoàn Phúc Sơn còn để ngoài sổ sách hơn 2.000 tỷ đồng, gây thất thoát 504 tỷ đồng tiền thuế.
Nguyễn Văn Hậu – tức Hậu “Pháo” – bị đề nghị truy tố ba tội danh: “Đưa hối lộ”, “Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng” và “Vi phạm quy định về đấu thầu gây hậu quả nghiêm trọng”. Hiện, hắn bị tạm giam chờ xét xử; cơ quan chức năng đã kê biên 1.400 bất động sản, 534 lượng vàng và hơn 60 tỷ đồng tiền mặt. Biệt phủ tại huyện Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc – nơi từng diễn ra các cuộc hối lộ – giờ cửa đóng then cài.

Đế chế bất động sản Hậu từng dày công gây dựng sụp đổ trong chớp mắt. Không còn những cuộc gọi gỡ rối, những cái gật đầu ngó lơ sai phạm, hay lời cam kết “mọi chuyện đã có anh lo”. Thứ duy nhất còn lại là hồ sơ điều tra, danh sách các khoản chi để thao túng chính quyền, và lời khai từ chính các “đồng minh“ một thời.
Từng kiểm soát luật chơi, Hậu giờ bị chính luật chơi kiểm soát. Một hệ thống tham nhũng tồn tại khi tất cả đều im lặng. Nhưng khi có người sợ hãi, phản bội, mọi thứ sụp đổ. Lâu đài quyền lực mà Hậu xây bằng tiền chỉ dựng trên cát – và khi sóng dữ tràn qua, tất cả chỉ còn là đống đổ nát.
KẾT LUẬN
Câu chuyện về Hậu “Pháo” – kẻ thao túng quyền lực bằng vali tiền mặt và những cú bắt tay ngầm – đã khép lại bằng loạt cáo trạng và con số thất thoát ngân sách khổng lồ.
Từng là doanh nhân bất khả xâm phạm, hắn giờ chỉ còn là biểu tượng cho sự sụp đổ của quyền lực tha hóa. Vụ án này không chỉ phơi bày một cá nhân tham nhũng, mà còn là bài học về hậu quả khi quyền lực thiếu kiểm soát. Khi tiền bạc đủ sức biến một doanh nhân thành “ông trùm“, khiến người cầm quyền đánh đổi cả danh dự và vận mệnh quốc gia, thì đâu là giới hạn?
Những câu chuyện như Hậu “Pháo” không mới và có lẽ cũng chưa phải lần cuối. Điều quan trọng là liệu chúng ta có rút ra bài học từ đó?
Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn dưới phần bình luận, like và đăng ký kênh Luật An Khang để theo thêm bài viết “Kỳ án kinh tế chấn động quốc gia.”