Trump và những âm mưu ám sát chấn động
Hình ảnh Donald Trump với vết máu trên mặt, nắm tay giơ cao giữa vòng vây mật vụ đã trở thành biểu tượng gây chấn động toàn cầu. Khoảnh khắc ông đứng vững giữa hỗn loạn, máu chảy bên tai nhưng ánh mắt vẫn kiên định, không chỉ là sự sống sót kỳ diệu mà còn đánh dấu bước ngoặt chính trị khó quên. Chưa đầy bao lâu, ông tiếp tục thoát chết lần nữa trong một vụ ám sát khác tại sân golf.
Dù hai lần bị tấn công bằng súng, Trump vẫn xuất hiện mạnh mẽ trước công chúng, khiến dư luận không khỏi đặt câu hỏi: Ai đang thực sự muốn ông biến mất, và động cơ là gì? Phải chăng đằng sau mỗi viên đạn là một âm mưu chính trị đen tối?
Cùng Luật An Khang đi sâu vào những bí ẩn đằng sau các vụ ám sát Donald Trump và hé lộ những góc khuất chưa từng được tiết lộ.
- “Chiến binh” không gục ngã
- Trump thoát nạn lần 1: May mắn hay sắp đặt?
- Ám sát lần 2: Sát thủ bỏ trốn khi chưa bắn
- Ám sát hụt Trump: Truyền thông hay kịch bản?
- Donald Trump được gì?
- Giả thuyết Trump tự dàn dựng ám sát?
- Nghi vấn về kẻ ám sát Crooks
- Thoát chết và… xin lại đôi giày?
- Trump bị ám sát hụt: Biểu tượng và chia rẽ
- Phản ứng trái chiều và nghi vấn truyền thông chính trị
- Thế giới nói gì sau vụ ám sát hụt Trump?
- Trump và phát súng định hình lại chính trị Mỹ
- Kết luận
“Chiến binh” không gục ngã
Sau mỗi lần thoát chết do bị ám sát, Donald Trump không chọn cách im lặng. Ông không lùi bước sau hàng rào an ninh, không xuất hiện với băng gạc trên đầu hay viện cớ cần thời gian hồi phục. Ngược lại, ông đứng dậy ngay – máu vẫn còn nhỏ giọt bên tai, nắm tay siết chặt giơ cao như một tuyên ngôn không lời.
Hình ảnh ấy không chỉ là của một người sống sót – mà là thông điệp gửi thẳng đến kẻ ám sát, truyền thông, đối thủ chính trị và toàn nước Mỹ: “Tôi vẫn ở đây. Tôi không gục ngã.”

Ông không giấu đi vết thương – trái lại, ông để nó phô bày như một huân chương. Với khuôn mặt còn vương máu, ông bước khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay hoảng loạn – như thể mọi thứ đã được tính toán sẵn để biến nỗi đau thành sức mạnh truyền thông. Chỉ vài ngày sau đó, ông tiếp tục chiến dịch tranh cử. Không trì hoãn. Không thay đổi lịch trình. Không lùi nửa bước.
Truyền thông bảo thủ ca ngợi ông là “chiến binh không biết sợ”, người sẵn sàng chết vì nước Mỹ. Trái lại, báo chí đối lập lại mỉa mai rằng ông là “diễn viên kiên cường nhất chính trường Mỹ” – người luôn biết rõ ống kính đang ở đâu và cần phải đứng như thế nào để trở thành huyền thoại.

Thế giới nhìn Donald Trump với nhiều thái cực: người ủng hộ thì thần tượng hóa, người phản đối thì rùng mình trước sự lì lợm có phần sân khấu hóa. Nhưng dù yêu hay ghét, không ai có thể phủ nhận: Donald Trump đang từng bước biến mình thành biểu tượng chính trị bất khả xâm phạm – bằng máu, bằng hình ảnh và bằng chính thái độ không gục ngã.
Và phía sau những viên đạn, không chỉ là nỗi kinh hoàng… mà còn là một giả thuyết đáng suy ngẫm.
Xem thêm: Tòa án Tối cao Mỹ chặn lệnh đóng băng viện trợ nước ngoài của ông Trump
Trump thoát nạn lần 1: May mắn hay sắp đặt?
Ngày 13 tháng 7 năm 2024, một ngày nắng đẹp và trời trong vắt. Hàng ngàn người đổ về tham dự cuộc vận động tranh cử của Donald Trump – người đang có màn trở lại ngoạn mục trên đường đua Tổng thống Mỹ.
Ông bước lên sân khấu với phong thái quen thuộc: nụ cười nửa miệng, hai tay vẫy chào, chiếc mũ đỏ “Make America Great Again” nổi bật dưới ánh mặt trời. Không ai ngờ rằng, chỉ vài phút sau, nơi đây sẽ trở thành tâm điểm toàn cầu.

Một vụ ám sát đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng. Tay súng đã vào vị trí, vũ khí trong tay sẵn sàng. Khoảng cách lý tưởng, tầm bắn hoàn hảo. Mục tiêu thì đứng yên trước hàng ngàn người. Tất cả dường như không thể thuận lợi hơn cho một cú bắn chí mạng.
Nhưng rồi, viên đạn chỉ sượt qua tai Trump, để lại một vệt máu đỏ rực. Ông khựng lại, giơ tay lên – bàn tay đẫm máu, khuôn mặt lạnh lùng như thép. Một khoảnh khắc khiến cả thế giới chấn động.
Vết thương đó – bác sĩ băng lại nhanh đến mức còn không bằng thời gian cạo râu buổi sáng. Người ta gọi đó là “phép màu”, “ý trời chưa cho chết”, “Trump số hưởng”.

Nhưng cũng không ít người bắt đầu đặt dấu hỏi: “Đây thật sự là một vụ ám sát nghiêm túc? Hay là một vai diễn dở tệ trong bộ phim chính trị được quay bằng ống kính 4K – và đạo diễn bởi chính Donald Trump?” Bởi lẽ, một tay súng chuyên nghiệp mà lại bắn trượt ở cự ly gần, với mục tiêu đứng yên, không vật cản? Nếu đúng là sát thủ thì có lẽ… cần học lại bài vỡ lòng.
Chưa dừng lại ở đó. Không lâu sau, Donald Trump lại thoát chết một lần nữa, lần này là khi ông đang chơi golf – yên bình, không sân khấu, không khẩu hiệu… nhưng vẫn có súng, và vẫn có người nhắm vào ông.
Xem thêm: Trump và Ukraine: Chiến lược thiên tài hay ván bài chính trị hai mặt?
Ám sát lần 2: Sát thủ bỏ trốn khi chưa bắn
Giữa tháng 9 năm 2024, tại Trump International Golf Club, bang Florida – một ngày nắng đẹp, thời tiết lý tưởng để thư giãn. Cựu Tổng thống Donald Trump đang tận hưởng những cú đánh golf, có lẽ là cách để giải tỏa áp lực sau vụ ám sát hụt khiến cả thế giới chấn động trước đó không lâu.

Mọi thứ tưởng chừng yên bình… cho đến khi một mật vụ phát hiện điều gì đó bất thường. Ẩn trong bụi cây gần sân golf là một người đàn ông trung niên tên Ryan Wesley Routh, 58 tuổi, đang nằm phục kích cùng một khẩu súng trường đã lên đạn. Gã không mang theo túi golf, không có thẻ hội viên, chỉ có giấy tờ giả, biển số xe giả với gương mặt của một người có ý định cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng điều kỳ lạ là: hắn không nổ súng.
Mặc dù đã vào vị trí, vũ khí sẵn sàng và mục tiêu ngay trước mắt, tay súng bí ẩn lại… quay đầu bỏ trốn. Như thể phát hiện ra mình quên mang theo băng đạn, hắn rời khỏi hiện trường trong vội vã. Mật vụ truy đuổi gắt gao, và sau hơn 60km tháo chạy, hắn mới bị bắt giữ.

Một sát thủ có súng mà không bắn? Ngay cả một học sinh lớp 5 cũng nhận ra đây là sai sót khó chấp nhận trong bất kỳ kế hoạch ám sát nào. Và một lần nữa, ông Donald Trump bình an vô sự – thậm chí còn không cần rút súng phản công như trong phim Hollywood. Ông chỉ cần đứng yên… và chờ “sát thủ” tự bỏ cuộc.
Chính những tình tiết phi lý, những vụ ám sát thiếu động cơ rõ ràng và cách ông Trump liên tục thoát chết dễ dàng khiến công chúng không khỏi nghi ngờ. Vậy nên, một câu hỏi không thể tránh khỏi đã được đặt ra: Liệu đây có thực sự là những âm mưu ám sát thật sự? Hay đằng sau tất cả là một bàn tay đạo diễn khéo léo, đầy toan tính truyền thông?
Ám sát hụt Trump: Truyền thông hay kịch bản?
Hai vụ ám sát hụt. Hai lần suýt mất mạng. Và hai lần, Donald Trump thoát chết theo cách kỳ lạ đến mức khó hiểu.
Chính chuỗi sự kiện phi lý và những tình tiết đầy bất thường này đã khiến dư luận toàn cầu bắt đầu đặt ra câu hỏi: liệu có ai thực sự muốn ám sát ông Trump, hay tất cả chỉ là một kịch bản được dàn dựng tinh vi – mà ông là diễn viên chính, đạo diễn và cả người hưởng lợi?

Nghe qua tưởng như một thuyết âm mưu viển vông, nhưng nếu xem xét kỹ, ta sẽ thấy hàng loạt điểm trùng hợp đáng ngờ.
Thời điểm xảy ra vụ ám sát đầu tiên, Donald Trump đang rơi vào tâm điểm khủng hoảng: liên tiếp vướng vào bê bối pháp lý, phải đối mặt với phiên tòa, bị truyền thông công kích gay gắt, và tỷ lệ ủng hộ trên đà sụt giảm. Trong một chiến dịch tranh cử đầy rẫy đối thủ mạnh, hình ảnh của ông dần nhạt nhòa và mất đi sức hút vốn có.
Nhưng rồi tất cả thay đổi chỉ trong khoảnh khắc.
Hình ảnh ông Trump – đẫm máu, ánh mắt băng giá, nắm tay giơ cao giữa hỗn loạn – lan truyền khắp các mặt báo, mạng xã hội và truyền hình quốc tế. Đó không còn là hình ảnh một ứng viên gây tranh cãi, mà là biểu tượng thị giác mạnh mẽ của một “người sống sót”, của một chiến binh không gục ngã.
Từ giây phút ấy, cái tên Donald Trump không còn gắn với những từ khóa như “kiện tụng” hay “tranh cãi” nữa. Thay vào đó là hình ảnh một người đàn ông vượt qua mọi hiểm họa để trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết – và điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn cục diện truyền thông lẫn chiến dịch tranh cử của ông.
Có thể bạn quan tâm: MỸ TRỤC XUẤT NGƯỜI DI CƯ: Số phận của hàng nghìn người Việt ở Mỹ sẽ ra sao?
Donald Trump được gì?
Sau loạt vụ ám sát hụt, tỷ lệ ủng hộ Donald Trump tăng vọt. Truyền thông – cả ủng hộ lẫn chỉ trích – đồng loạt đưa tin không ngừng nghỉ. Người ủng hộ rơi nước mắt. Người trung lập thì xúc động. Còn những người phản đối cũng buộc phải… im lặng trong vài ngày.
Trong khi dư luận chưa hết bàng hoàng, ông Trump vẫn xuất hiện đều đặn – phát biểu trước công chúng, chơi golf, vận động tranh cử – như thể chưa từng có viên đạn nào lướt qua thái dương mình. Không họp báo. Không thanh minh. Không lời phản pháo. Chỉ một bức ảnh máu chảy và bàn tay giơ cao đã đủ để ông chiếm trọn sự chú ý của truyền thông và công chúng toàn cầu.

Chính lúc đó, một giả thuyết táo bạo bắt đầu xuất hiện: rằng những vụ ám sát hụt – nếu không phải do ông dàn dựng – thì chí ít cũng được tận dụng như một kịch bản truyền thông hoàn hảo. Một viên đạn trượt đã giúp ông “tái sinh” về mặt hình ảnh, lột xác từ một chính trị gia vướng nhiều tai tiếng thành biểu tượng bất khuất của nước Mỹ trong mắt người ủng hộ.
Trong trường hợp này, tác động của một vụ ám sát hụt còn lớn hơn bất kỳ chiến dịch tranh cử nào từng tồn tại. Không ai có bằng chứng cụ thể cho giả thuyết ấy – và có lẽ cũng chẳng ai đủ sức điều tra đến cùng. Nhưng ở thời đại mà truyền thông và chính trị đã hòa làm một, thì một viên đạn không giết ai… vẫn có thể thay đổi vận mệnh của cả một quốc gia.
Quan trọng hơn, khi nhìn lại toàn bộ diễn biến, vụ ám sát nhắm vào ông Trump lại lộ ra hàng loạt chi tiết vụng về, thiếu chuyên nghiệp và đầy lỗ hổng – càng khiến câu hỏi lớn hơn được đặt ra: Thật sự có kẻ muốn ông biến mất? Hay tất cả là sân khấu mà ông làm chủ hoàn toàn?
Giả thuyết Trump tự dàn dựng ám sát?
Điều khiến dư luận đặc biệt quan tâm không phải là bản thân vụ ám sát nhằm vào ông Donald Trump, mà chính là giả thuyết gây tranh cãi: Liệu ông có tự dàn dựng mọi thứ để tạo hiệu ứng chính trị?
Điều đáng nói là giả thuyết này không bắt nguồn từ hư cấu hay trí tưởng tượng hoang đường. Nó xuất phát từ những khoảng trống phi lý và bất thường trong chính diễn biến vụ việc thực tế.
Một trong những chi tiết khiến công chúng đặt dấu hỏi là động cơ mờ nhạt của nghi phạm trong vụ ám sát tại Pennsylvania. Hung thủ là một thanh niên chỉ mới 20 tuổi, không có tiền án tiền sự, không nằm trong danh sách theo dõi của các cơ quan an ninh, không có biểu hiện rối loạn tâm thần, và hoàn toàn không có hành vi thể hiện sự thù ghét hay đối lập chính trị với Trump trước đó.

Không có tuyên bố công khai, không thư tuyệt mệnh, không lý tưởng cực đoan, không dấu vết liên hệ với bất kỳ tổ chức phản động nào. Tất cả những gì người ta biết về hắn là một cái tên – và sự im lặng tuyệt đối sau phát súng.
Chính điều đó đặt ra một câu hỏi nghiêm trọng: Nếu không có tư tưởng chính trị đối lập, không bị kích động bởi phong trào cực đoan, không nhận lệnh từ bất kỳ tổ chức nào… thì vì sao lại bắn?
Một vụ ám sát chính trị nhưng lại thiếu hoàn toàn yếu tố chính trị – điều này khiến giả thuyết “tự dàn dựng” trở nên không còn quá xa vời.
Thay vì tin vào một kẻ vô danh, hành động đơn độc, không rõ động cơ, công chúng bắt đầu nghiêng về khả năng đây là một kịch bản được sắp đặt nhằm khơi gợi sự đồng cảm, đánh vào tâm lý cử tri.
Sự việc càng trở nên khó tin hơn khi hung thủ bị tiêu diệt ngay tại chỗ, khiến không ai có thể thẩm vấn, điều tra hay khai thác lời thú tội. Động cơ vì vậy mãi mãi là một ẩn số.
Và khi không có câu trả lời rõ ràng, mọi giả thuyết – dù là điên rồ nhất – đều có chỗ đứng trong trí tưởng tượng tập thể của công chúng. Trong thời đại truyền thông và chính trị hiện đại, sự mơ hồ đôi khi lại là mảnh đất màu mỡ cho những “sự thật” không tưởng có cơ hội nảy mầm.
Đáng chú ý hơn nữa, một số ý kiến còn cho rằng vụ việc này – dù thật hay dàn dựng – có dấu hiệu của sự tiếp tay gián tiếp từ lực lượng an ninh, bởi những lỗ hổng khó lý giải trong khâu bảo vệ và giám sát khu vực xảy ra vụ việc.
Nghi vấn về kẻ ám sát Crooks
Một chi tiết đầy bất ngờ được tiết lộ sau vụ ám sát: Thomas Matthew Crooks đã từng bị cảnh sát nghi ngờ trước khi sự việc xảy ra. Tên của hắn xuất hiện trong hệ thống giám sát như một cá nhân có hành vi khả nghi. Tuy nhiên, suốt nhiều giờ trước sự kiện tranh cử, không ai phát hiện ra tung tích của hắn.

Crooks như thể bốc hơi khỏi bản đồ – và chỉ xuất hiện trở lại đúng vào thời khắc định mệnh: trên nóc nhà, súng đã lên đạn, mục tiêu đã vào tầm ngắm.
Sự trùng hợp kỳ lạ ấy khiến toàn bộ vụ việc mang màu sắc mờ ám. Làm sao một thanh niên trẻ, đã lọt vào tầm kiểm soát của lực lượng an ninh, lại có thể tiếp cận vị trí lý tưởng để thực hiện một vụ bắn tỉa?
Điều khiến dư luận băn khoăn không chỉ là sự xuất hiện của Crooks, mà còn là cách mà hắn “vắng mặt đúng lúc” và “xuất hiện đúng chỗ”. Dù đã bị nghi ngờ, hắn không bị theo dõi sát, không bị kiểm tra, và cuối cùng bị bắn chết ngay tại hiện trường – nơi không có camera, không có lời khai, và không một ai có thể đặt câu hỏi.
Chi tiết này khiến nhiều người đặt giả thuyết: Liệu Crooks có thực sự hành động một mình? Hay hắn chỉ là một “con cờ”, được đưa vào đúng vị trí, đúng thời điểm, để thực hiện một kịch bản đã được dựng sẵn? Và khi vai diễn kết thúc – hắn bị loại bỏ, không để lại bất kỳ lời trăn trối nào.
Sự im lặng từ phía chính quyền, cộng với các chi tiết thiếu minh bạch, đang để lại khoảng trống mà lẽ ra phải là những lời giải thích rõ ràng và công khai. Vụ ám sát khiến hiện trường hỗn loạn, nhưng giữa tất cả hỗn loạn đó – vẫn có một người luôn giữ bình tĩnh, thậm chí như đang thách thức cả sát thủ.
Thoát chết và… xin lại đôi giày?
Trong một vụ ám sát, người duy nhất có “quyền” hoảng loạn chính là nạn nhân. Thế nhưng ở Pennsylvania hôm đó, khi tiếng súng vang lên, cả sân khấu rung chuyển, đám đông gào thét tháo chạy, và lực lượng an ninh vội vã dựng hàng rào bảo vệ, Donald Trump – người vừa bị bắn trúng tai – lại là người bình tĩnh nhất.
Ông không ngã xuống, không bỏ chạy, cũng không hề kêu cứu. Và khi đội mật vụ tiếp cận để đưa ông rời khỏi hiện trường trong tình trạng khẩn cấp, Trump bất ngờ… quay lại yêu cầu họ đợi một chút. Lý do? Ông muốn nhặt lại đôi giày bị rơi.

Phải, là một đôi giày. Trong khi máu đang chảy xuống cổ áo, khi các nhân viên an ninh vẫn chưa biết liệu còn tay súng thứ hai hay không, thì ông Trump vẫn đủ bình tĩnh để nhớ… mang đủ giày trước khi rời sân khấu.
Sự bình tĩnh đó, nếu không gọi là “thép”, thì cũng rất gần với… “diễn”. Ngay cả lực lượng mật vụ và cảnh sát lúc ấy vẫn đang đánh giá tình huống – chưa rõ kẻ tấn công đã bị bắt, có còn nguy cơ nào khác không. Trong bối cảnh đó, việc Donald Trump ung dung như thể chỉ vừa vấp ngã trên sân khấu ca nhạc khiến dư luận phân cực mạnh mẽ.
Với người ủng hộ, đó là bản lĩnh thép của một chiến binh không gục ngã. Nhưng với những người hoài nghi, đây lại là một chi tiết quá “hoàn hảo” để không bị nghi ngờ. Bởi một người vừa thoát chết trong gang tấc, lại vẫn kịp nhớ… đôi giày – đó là phản xạ sinh tồn, hay là một phần kịch bản đã được tính toán kỹ lưỡng?
Trump bị ám sát hụt: Biểu tượng và chia rẽ
Vụ ám sát hụt nhằm vào Donald Trump không chỉ làm rúng động hệ thống an ninh của nước Mỹ, mà còn đẩy dư luận vào trạng thái kỳ lạ: vừa bàng hoàng, vừa chia rẽ, vừa dè chừng. Trong khoảnh khắc định mệnh ấy, người dân Mỹ đã chứng kiến điều tưởng chừng không thể xảy ra trong kỷ nguyên hiện đại – một cựu tổng thống bị bắn ngay giữa chiến dịch tranh cử, trước hàng nghìn người.

Đây là cú sốc mang tính biểu tượng, một khoảnh khắc sẽ được ghi nhớ trong lịch sử chính trị Hoa Kỳ. Tuy nhiên, cú sốc ấy không kéo dài quá lâu – vì ngay sau đó, nước Mỹ quay trở lại với điều họ vốn đã quá quen thuộc: chia phe và tranh luận không khoan nhượng.
Với những người ủng hộ Trump, sự kiện này là minh chứng sống động cho niềm tin rằng ông đang chiến đấu cho điều gì đó quá đúng đắn – đến mức trở thành mục tiêu tiêu diệt. Họ gọi ông là “người hùng sống sót”, “chiến binh không thể bị khuất phục”, là “người cuối cùng dám bảo vệ nước Mỹ thực thụ”.
Những bức ảnh ông Trump giơ nắm tay đẫm máu ngay sau khi bị bắn đã nhanh chóng lan truyền mạnh mẽ, được in lên áo thun, trở thành ảnh đại diện mạng xã hội và khẩu hiệu tranh cử không cần lời – sống động hơn bất kỳ bài phát biểu chính trị nào.
Phản ứng trái chiều và nghi vấn truyền thông chính trị
Trái ngược với sự ủng hộ từ người hâm mộ, phía đối lập lại có phản ứng phức tạp hơn. Một bộ phận không nhỏ trong công chúng – những người vốn không thiện cảm với ông Donald Trump – bắt đầu đặt dấu hỏi. Họ không phủ nhận mức độ nghiêm trọng của vụ ám sát hụt, nhưng cũng không thể không nghi ngờ cách ông Trump “khai thác” sự kiện này một cách quá bài bản và hiệu quả.

Sự xuất hiện gần như tức thì của các hình ảnh, thông điệp truyền thông, thậm chí là sản phẩm thương mại ăn theo vụ việc khiến nhiều người cảm thấy bất an. Trên các diễn đàn tự do, những cụm từ như “PR bằng máu”, “chính trị kiểu Hollywood”, “trò chơi nạn nhân đẳng cấp” liên tục xuất hiện, phản ánh sự hoài nghi ngày càng lan rộng.
Đáng chú ý hơn cả là phản ứng từ nhóm trung lập – những người không quá yêu mến cũng chẳng ghét bỏ Trump. Với họ, vụ ám sát hụt này không chỉ là một sự cố an ninh, mà còn là tín hiệu đáng lo về hiện trạng chính trị nước Mỹ. Phải chăng bạo lực chính trị đã vượt khỏi ranh giới đạo đức, trở thành một phần của ngôn ngữ tranh cử? Phải chăng viên đạn ấy không chỉ bắn về một cá nhân, mà còn là lời cảnh báo cho sự phân cực sâu sắc đang bào mòn nội tại xã hội Mỹ?
Từ bàn ăn gia đình đến talkshow truyền hình đêm muộn, từ sàn diễn luận chính trị đến các buổi tiệc tranh luận trong giới học thuật, vụ ám sát hụt đã trở thành chất xúc tác cho một cuộc đối thoại lớn hơn – về bản chất của chính trị hiện đại. Rằng, cuộc chơi ngày nay không còn xoay quanh lý tưởng, mà là cuộc chiến hình ảnh, cảm xúc và… đôi khi là cả máu.
Thế giới nói gì sau vụ ám sát hụt Trump?
Nếu nội bộ nước Mỹ đang rúng động và chia rẽ trước vụ ám sát hụt cựu Tổng thống Donald Trump, thì truyền thông quốc tế lại phản ứng theo cách thận trọng nhưng không kém phần sửng sốt. Đối với phần còn lại của thế giới, Donald Trump không chỉ là một chính trị gia gây tranh cãi, mà còn là biểu tượng cho hình ảnh một nước Mỹ đầy mâu thuẫn – vừa hùng mạnh lại vừa hỗn loạn, vừa quyết đoán nhưng cũng đầy rạn vỡ.
Ngay trong những giờ đầu tiên, hàng loạt hãng tin lớn như BBC, CNN International, Al Jazeera, DW… đã đồng loạt phát sóng tin nóng về vụ việc. Tuy nhiên, thay vì chỉ dừng lại ở tường thuật sự kiện, các hãng tin quốc tế nhanh chóng chuyển hướng sang một vấn đề sâu xa hơn: liệu nền dân chủ Mỹ – vốn được xem là hình mẫu toàn cầu – có đang bị đe dọa ngay từ bên trong?

Một số nhà bình luận gọi đây là “hồi chuông báo động cho nền dân chủ Mỹ thời hậu sự thật”, trong khi số khác ví sự kiện này như “bóng ma thập niên 60 quay lại” – gợi nhớ tới những vụ ám sát gây rúng động từng chấm dứt sinh mạng của John F. Kennedy, Malcolm X, Martin Luther King…
Tại châu Âu, báo chí thể hiện thái độ dè chừng. Tờ Le Monde (Pháp) mô tả nước Mỹ là “dễ tổn thương hơn bao giờ hết”. Trong khi đó, Der Spiegel (Đức) không ngần ngại gọi đây là “thất bại kép” – vừa về an ninh, vừa về chính trị. Ngược lại, báo chí từ các cường quốc đối trọng như Trung Quốc và Nga lại chọn cách đưa tin ngắn gọn, lạnh lùng, không bình luận – nhưng chính sự im lặng đó được không ít người hiểu là “cái cười khẩy trong ngoại giao quốc tế”.
Đặc biệt, ở những quốc gia đang theo dõi sát sao cuộc bầu cử Mỹ như Nhật Bản, Israel, các nước EU, các chuyên gia bày tỏ lo ngại: vụ ám sát hụt có thể làm thay đổi cục diện cuộc đua Tổng thống – không vì chính sách, mà vì cảm xúc. Hình ảnh Trump – người đàn ông sống sót sau mưu sát – đang dần trở thành biểu tượng cho “nỗi đau bị truy sát”, và thứ biểu tượng ấy có sức mạnh lan rộng vượt qua mọi chiến dịch tranh cử thông thường.

Một số nhà phân tích quốc tế thậm chí đặt câu hỏi đầy ám ảnh: “Nếu ngay tại nước Mỹ – nơi được xem là biểu tượng dân chủ, pháp quyền, minh bạch – mà còn xảy ra những vụ việc như thế này, thì điều gì sẽ xảy ra ở những quốc gia không có tự do báo chí, không có tòa án độc lập, không có tiếng nói phản biện?”
Câu hỏi ấy không chỉ hướng về nước Mỹ, mà còn là lời nhắc nhở nghiêm túc dành cho toàn thế giới.
Trump và phát súng định hình lại chính trị Mỹ
Vụ ám sát hụt nhằm vào Donald Trump không chỉ để lại vết máu trên sân khấu tranh cử, mà còn tạo ra một cơn địa chấn làm rung chuyển toàn bộ bản đồ quyền lực chính trị Hoa Kỳ. Trong một bối cảnh chính trị vốn đã phân cực sâu sắc, phát súng tưởng như không trúng đích ấy lại có sức công phá lớn hơn bất kỳ lá phiếu hay cuộc tranh luận nào.
Hệ quả của nó lan rộng tới từng chiến lược vận động, từng phân tích thăm dò dư luận, buộc tất cả các bên phải viết lại kế hoạch từ đầu.
Trước thời điểm đó, Donald Trump đang đối mặt với hàng loạt vụ kiện tụng và bị xem là ứng viên “gây tranh cãi”, là nguyên nhân chia rẽ nước Mỹ. Thế nhưng, khoảnh khắc ông giơ cao bàn tay đẫm máu trước hàng nghìn người, sau khi suýt bị ám sát, đã thay đổi tất cả. Trump không còn đơn thuần là một chính trị gia – ông trở thành biểu tượng. Và trong chính trị, biểu tượng luôn có sức ảnh hưởng sâu rộng hơn bất kỳ con người cụ thể nào.

Điều đáng nói, làn sóng đồng cảm từ cử tri nhanh chóng bùng lên. Nhiều người từng lưỡng lự đã ngả về phía ông, không phải vì chính sách, mà vì sự cảm thông và hình ảnh người đàn ông sống sót sau âm mưu bạo lực. Trong mắt họ, ông là “nạn nhân của thế lực ngầm”, là “người bị truy sát vì nói sự thật”, là “người không gục ngã trước cái ác”.
Đây là thứ cảm xúc không một khẩu hiệu tranh cử hay lời hứa cải cách nào có thể tạo ra.
Trong khi đó, các đối thủ của ông rơi vào thế khó xử. Mọi lời chỉ trích hay công kích đều dễ bị quy kết là nhẫn tâm, thiếu nhân đạo, thậm chí gián tiếp kích động bạo lực chính trị. Từ chỗ bị cáo buộc, Trump trở thành người được bảo vệ. Từ hình ảnh bị công kích, ông hóa thành nhân vật được thương cảm. Từ “kẻ gây tranh cãi”, ông trở thành biểu tượng của sự đoàn kết – ít nhất là với một nửa nước Mỹ.

Và cuối cùng, chính nhờ làn sóng đồng cảm sau vụ ám sát hụt ấy, Donald Trump nắm lại cục diện chính trường, lật ngược tình thế và chính thức trở thành Tổng thống thứ 47 của Hoa Kỳ, kế nhiệm Joe Biden – một kết cục mà không ai có thể dự đoán chỉ vài tháng trước đó.
Kết luận
Donald Trump – Tổng thống thứ 47 – trở lại không bằng khẩu hiệu mà bằng máu, không bằng lời hứa mà bằng viên đạn suýt cướp mạng sống. Ông không chỉ chiến thắng bầu cử, mà còn vượt qua cái kết mà nhiều người từng viết sẵn. Nhưng đằng sau ánh đèn và nắm tay giơ cao, vẫn là khoảng lặng của nghi vấn, của sự thật bị chôn vùi.
Biểu tượng sinh ra từ máu – liệu sẽ kết thúc vì chính nó? Trump là nạn nhân hay người đang viết lại luật chơi? Đừng quên để lại suy nghĩ của bạn cùng Luật An Khang để nắm bắt những thông tin mới nhất.